Nhà sau, chỗ cạnh mấy hồ nước, loài rau nhỏ nhắn, lá bé tí mọc mảnh khảnh trên thân gầy còm. Từ một nhúm nhỏ nằm im thin thít ở bờ ao đã lan thành một thảm dài xanh mướt mắt.
Nhớ hồi nhỏ ông nội bảo rau đó ngọt lắm, có thể ăn sống được. Tôi hí ha hí hửng nhổ ngay một nhúm ăn thử. Chèn ơi! Cái vị đắng ngòm. Ông cười khà khà bảo rau đắng đất sao mà không đắng được! Ghét rau đắng đất thật và thề không bao giờ đụng đến nữa. Ấy vậy mà khi lớn lên, tôi lại nhớ đến cái tên dân dã của loại rau đã làm nên chút vị quê hương không lẫn vào đâu được.
![]() |
Cháo cá lóc rau đắng biển |
Mỗi lần về quê tôi đều nằng nặc đòi ông cho bằng được một nồi cháo cá lóc rau đắng. Thương cháu, ông lại xách cần câu rong ruổi mấy bờ ruộng. Trời không phụ người, thành quả thu về buổi chiều luôn ngoài mong đợi. Trong chiếc giỏ, ba bốn con cá lóc ú nụ, mắt đen láy cứ giãy đành đạch.
Sau thủ tục "tiền trảm" cho cá nằm ngoan ngoãn trong rổ tre, ông chà sạch vẩy, rửa để ráo. Chờ nước sôi thả cá vào, đợi khoảng vài phút vớt ra tách thịt, ướp gốc hành, nêm nếm gia vị vừa ăn rồi lại bắc chảo phi tỏi, xào thịt cá. Gạo đem rang vàng, giã gãy làm đôi lại cho vào nồi nước luộc cá ban đầu, nấu đến khi hạt gạo nở bung ra. Ông tôi còn biết tuyệt chiêu lùi vài củ hành tím vào than, nướng hơi khét để cho vào cháo. Nhờ vậy mà nồi cháo chưa múc ra đã lâng lâng vị thơm, đê mê khứu giác ngay từ trong nhà bếp.
Cháo chín, rắc một ít tiêu, hành lá xắt nhuyễn, ít gừng tươi là phải ăn ngay. Hai ông cháu ngồi trên chiếc giường tre đặt cạnh bờ ao, ngắt thêm vài đọt rau đắng đất xanh mơn mởn cho vào tô mà xuýt xoa, cái vị ngọt tự nhiên của cháo đã quyện vào từng lá nhỏ của rau đắng tạo nên hương vị đặc biệt lạ lùng. Múc một muỗng cháo thơm cho vào miệng húp cái rột, cảm giác tuyệt vời ấy đâu phải ai cũng được nếm qua một lần. Tôi ghiền đến mức ăn liền mấy chén cháo.
Những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nằm trong nhà trọ bất chợt thèm cháo cá lóc rau đắng đất. Hôm nọ, tôi đi làm thêm tại một nhà hàng khá sang trọng vô tình thấy một vị khách nước ngoài gọi cháo cá rau đắng. Bất ngờ thật! Ngay chính người Việt không phải ai cũng quen cái vị đắng của loại rau nhà quê. Chắc có lẽ anh ta hiếu kỳ nên muốn biết loại rau đó là gì? Tôi dọn mâm cháo lên bàn.
Tiếc thay ở Sài Gòn hiếm có rau đắng đất mà thay vào là rau đắng lá bự (rau đắng biển) và một đĩa quẩy, gừng... Sau vài lần kiên trì nếm thử cọng rau đắng biển anh ta đã bỏ ngang, chỉ còn húp cháo cá mà thôi. Thật đáng tiếc!
Tuoiviettourist (Theo Tuổi trẻ)
- 02/04/2010 14:31 - Mắm ba khía đậm đà khó quên!
- 02/04/2010 14:26 - Cá lóc nướng cuốn lá sen non
- 30/03/2010 07:51 - Bún nước lèo và bún mắm Trà Vinh
- 22/03/2010 10:51 - Bánh thiêng dâng Thần Nước của người Khmer
- 06/02/2010 08:46 - Đặc sản miền Tây: Gỏi bông xoài
- 18/01/2010 12:02 - Bánh pía Sóc Trăng
- 14/01/2010 16:44 - Ốc hấp gừng, cá lăng nấu ngót
- 12/01/2010 08:24 - Ẩm thực của người dân tộc Khmer Bảy Núi
- 28/12/2009 16:50 - Món ngon chợ Gò
- 18/12/2009 15:41 - Đặc sản Sóc Trăng: Hủ tiếu cá nước trong
- 07/12/2009 17:37 - Đặc sản miền Tây - Bánh tằm xíu mại tàu hủ ky
- 03/12/2009 09:17 - Lươn um dừa
- 01/12/2009 11:48 - Con vọp - Món ngon vùng nước mặn
- 25/11/2009 10:55 - Bún vịt nấu tiêu ở Sóc Trăng
- 14/10/2009 10:02 - Món nướng ở Tam Nông
- 08/10/2009 07:54 - Quán côn trùng
- 25/09/2009 10:18 - Bún đầu cá Châu Đốc
- 15/09/2009 19:35 - Cá rô non giòn rụm